Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Yundi Li - Chopin "Fantasie" Impromptu

Read more...

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

Nơi thời gian ngừng lại-TH-LQ





Read more...

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2009

Như đã dấu yêu..- LH TL



Read more...

Tiếng mưa đêm- Lê Hiếu



Read more...

Nơi thời gian ngừng lại...



Read more...

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Về Đây Em - LH



Read more...

Thêm một lần lần nữa thôi..-LH



Read more...

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

bức thư tình thứ nhất- Tấn Minh

Read more...

Chopin Waltz op.64 no.2 in c sharp minor


Read more...

Smetana - Má vlast (Vltava)

Read more...

The Most Beautiful Symphonies

Read more...

Dvorak, New World Symphony - 2nd Mvt

Read more...

Dvorak - Symphony No. 9 "From the New World" - IV

Read more...

Moonlight Sonata-beethoven

Read more...

Franz Schubert 8 Symphony "Unfinished"

Read more...

Schubert : Symphony No.8 in B minor, 'Unfinished' 2 mv

Read more...

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

CHUONG TRINH FUKUMURA 11/2009



Read more...

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

MÈO DỂ THƯƠNG

Read more...

HÙ DỌA KHÀ KHÀ

Read more...

Muốn quên anh nhưng không thể


Đã bao lâu rồi anh nhỉ, rất lâu rất lâu rồi phải không anh, khi xưa em luôn đưa ra những câu hỏi và bắt anh phải trả lời và ngay cả bây giờ cũng vậy, mặc dù em biết mình sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời. Anh luôn nghĩ em không tin anh mà đúng không. Ngày xưa ấy anh đã gieo vào lòng em một niềm hy vọng mãnh liệt về ngôi nhà hạnh phúc cùng những đứa con ngoan. Và anh cũng đã khiến cho em không còn biết tin tưởng ai trên cuộc đời này nữa, anh đã mang theo trái tim em khi anh rời xa em. Mãi mãi em không thể quên đi nỗi đau này! Em biết mình đã sai, đã làm anh buồn nhiều lắm, nhưng có một điều em muốn anh biết dù thế nào đi nữa con tim em vẫn thuộc về anh, duy nhất mình anh. Em đã tự trách bản thân mình nhiều lắm, tại sao em lại làm như vậy, tại sao khi mà em đã dành hết tình cảm cho anh, nhưng lại luôn làm anh buồn. Em ngốc phải không anh, nhiều lần em cầm điện gọi cho anh nhưng lại không dám gọi, em không tìm được lý do gì để gọi. Em yếu đuối lắm phải không anh, mà cũng đúng vậy thật. Có lần anh đã nói với em rằng em yếu đuối em không bao giờ tự tin cả, có thể vì lý do đó mà ta mất nhau không anh. Giờ đây khi xa nhau mà cũng khá lâu rồi phải không anh, không biết anh còn nhớ hay không, em vẫn nhớ nhớ cái ngày ta xa nhau, anh lặng lẽ ra đi không một lời giải thích, không một cú điện thoại, không gì cả. Không có anh em vẫn âm thầm lặng lẽ đi về sau mỗi buổi đi làm bận rộn, những buổi tối đi học mệt mỏi trong nỗi nhớ anh, em cô đơn, cô đơn ngay cả khi vui cùng bạn bè. Anh đôi khi gần mà đôi khi lại rất xa em, em luôn nuôi một hy vọng, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ lại đến tìm em, cùng em đi suốt chặng đường đời. Vẫn biết rằng em đã sai, em ngốc nghếch khi anh quan tâm em lại thờ ơ để giờ đây khi nhìn lại tất cả em thấy mình thật tệ. Sai thì sửa phải không anh, nhưng em lại tự khứa sâu thêm vào tim mình. Có nỗi đau nào đau hơn như thế nữa không, khi nỗi nhớ lên đến cực điểm em khóc em buồn em nhớ anh, đáp lại hy vọng của em là một câu nói như khứa vào tim em. Em không khóc, không khóc vì cãi nhau với ai đó như anh nói, em khóc vì anh, vì nhớ anh. Em đau lắm anh à, nỗi đau này em đáng phải nhận, em phải trả giá cho những đau khổ mà mình đã gây ra cho anh. Xin hãy thứ tha cho em vì tất cả.

Read more...

Chơi với trong nỗi cô đơn của chính mình

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, tại một huyện lỵ, bố mẹ đều là công chức nhà nước. Cuộc sống không đến nỗi quá chật vật. 15 tuổi bố cho ra khỏi nhà đi học trường chuyên ở tỉnh để tránh xa dư luận của huyện, vì bố làm một cán bộ của huyện... Thế là đi từ năm 15 tuổi đến khi 23 tuổi, tốt nghiệp đại học quay trở về quê hương. Cuộc sống thật sự thay đổi trong 7 năm xa nhà. Đi học xa nhà, mình thấu hiểu những giá trị của cuộc đời này hơn. Mình bắt gặp nhiều cảnh đời, cảnh người, nhiều gia đình thiệt thòi như mình phải gánh chịu. Bố ngoại tình và mẹ là người đàn bà nói nhiều, nói nhiều đến mức nhiều khi mình phát cáu. Nói theo kiểu bố bảo, bố hận mẹ, mẹ bảo mẹ căm thù bố. Cũng chẳng hiểu, có khi nào bố mẹ biết những đứa con sẽ nghĩ gì khi mình cũng chẳng biết lấy ai ra làm mẫu người để mà đi theo... Con gái đa cảm. Đôi khi buồn phiền cũng chẳng biết giãi bày với ai. Mẹ thì không biết lắng nghe. Lúc nào mở miệng cũng chỉ mày với tao, mày thế này, mày thế kia. Không có tao vun vén cho cái gia đình này nó chẳng ra gì. Mẹ lôi đình nổ đám với những chuyện chẳng đáng nổi nóng. Con gái câm lặng, nín nhịn chẳng nói. Vì biết, có nói ra cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Con gái 27 tuổi có một mối tình theo đúng nghĩa lướt qua cuộc đời. Khi yêu, con gái cũng chẳng yêu hết mình. Biết cái ám ảnh về những cuộc hôn nhân không hạnh phúc của bố mẹ cứ đi theo mà ăn mòn cái cảm giác hạnh phúc. Thế là chia tay. Chia tay một cách đơn giản, con gái cũng chẳng đau vì có yêu hết tình của mình đâu mà đau được... Con gái 27 tuổi, mẹ đi ra, đi vào thở dài... Mở miệng là mẹ lại chửi mình ăn bám, là ở nhà mãi chẳng chịu đi lấy chồng. Mà sự thật, mình nào có ăn bám. Hằng tháng vẫn đưa tiền cho mẹ đều, Tết đến vẫn dành đồng lương công chức ít ỏi để sắm thứ này, sắm thứ kia về cho gia đình. Nhà cửa có việc gì, ông bà, cô chú có việc gì con gái như mình vẫn phải đi làm... Con gái 27 tuổi, đi đám cưới đứa bạn nào về cũng bị mẹ mắng. Cũng bị mẹ nói cho là... ăn diện mà chẳng lấy được chồng. Những câu nói cứ xé vào lòng gan. Nhưng con gái cũng chẳng nói một lời nào... Cô đơn, con gái quăng nỗi buồn lên mạng facebook, lên phus cá nhân. Bắt gặp sự đồng điệu trong những người bạn của mình nhưng lại ở xa mình. Cô đơn con gái giấu nỗi buồn vào tận đáy trái tim mình. Trực trào rơi nước mắt khi ngồi đối diện mình với cái máy tính. Đôi khi cứ phải căng mình lên sống, làm như mình rõ vô tư, mình cười nói suốt ngày, mình bỏ qua mọi lời nói, dư luận và bỏ qua. Nhưng không phải cứ coi như là không có gì thì mình lại không cảm thấy chua xót... Sự thật, chua xót như xát muối vào lòng. Những cơn gió lạnh cũng làm con gái chao đảo. Cô đơn đi làm về, cũng muốn rẽ vào một quán nước uống, nhưng không tìm được người tri kỷ. Những người bạn trai muốn đến với con gái cũng chỉ muốn nhờ vào cái bóng của bố con gái để làm cái này, làm cái kia. Con gái thấy mình bị lợi dụng. Và sự từng trải của bố dạy cho, sự trải nghiệm cuộc đời của những năm tháng xa nhà cũng gợi cho con gái thấy. Cuộc đời này, chẳng dễ dàng đạt được thứ gì. Người phụ nữ muốn thành công thường phải đánh đổi, đôi khi cái giá phải đánh đổi là quá đắt... Con gái cô đơn. Khi nhấn chìm tình yêu với một người đàn ông chỉ biết vị kỷ... Một tình yêu đơn phương. Đơn thuần chỉ là một người bạn trai cũ cùng trường cấp 3. Con gái đam mê cậu bạn cũng chỉ vì cậu bạn là người biết lắng nghe con gái 27 tuổi than vãn, giãi bày và chia sẻ. Con gái thấy được sự đồng cảm và con gái yêu... thiêu thân và đơn phương. Chỉ là một tình cảm đơn phương... Con gái cô đơn 27 tuổi rồi. Đi làm về là chẳng có việc gì làm. Ngoài cánh cổng nhà là cuộc sống khép kín với căn phòng 10 m2, gõ lạch cạch và nhớ những quãng đường mình đi qua. Đôi khi lại nín nhịn những lời nói của mẹ, nghe sự trách móc của bố. Con gái câm lặng đến khi 27 tuổi... Dường như, cảm xúc giờ trơ lỳ. Trơ lỳ đến độ ngày này qua ngày khác nó giống như được lập trình và con gái quen với thói quen... mở mắt đến cơ quan, trưa về, chiều đi, tối về... Thi thoảng bạn bè về quê đi đàm đúm rồi lại thế. Thi thoảng, con gái cũng có những chuyến du lịch bụi để lãng quên bụi trần, để lại sau lưng mọi lo toan, bề bộn, lộn xộn trong ý nghĩ... 27 tuổi, con gái đủ trưởng thành để nhận thấy vấn đề nào tốt và vấn đề nào xấu để không phải vấp vào. Nhưng đôi khi, con gái vẫn cứ chơi vơi trong chính trái tim mình. Đôi khi cũng muốn bỏ quê hương để đi về phía người đàn ông đơn phương. Nhưng người đàn ông đơn phương đó chưa bao giờ biết hy sinh vì con gái 27 tuổi, chưa bao giờ biết lo lắng cho con gái 27 tuổi. Chưa bao giờ con gái gọi là có thể chạy ngay đến. Và nếu có đến cũng phải để con gái chờ đợi 30 phút và người đàn ông đơn phương đó cũng chẳng biết cho đi để mà nhận về... Con gái 27 tuổi cô đơn trong cuộc tình đơn phương. Cuộc sống này buồn thật buồn. Con gái 27 tuổi đủ trưởng thành để biết muốn lấy chồng rồi, muốn hy sinh cống hiến cho người đàn ông của mình, muốn có những đứa trẻ bi bô... Nhưng thật khó tìm được người chồng nào đồng điệu về tâm hồn. Con gái 27 tuổi chơi vơi chấp chới trong nỗi cô đơn của chính mình... Đến khi nào nỗi cô đơn của con gái 27 tuổi mới bớt đây.

Read more...

Tình yêu của em với anh là vĩnh hằng

Em đã yêu, thậm chí là nhiều lần, em dễ tin người, tin vào tình yêu, em suy nghĩ về nó thật đơn giản, để rồi khi nhận ra thì đành nhận lấy kết cục là phải chia tay. Em đã không muốn nghĩ đến tình yêu nữa. Rồi em gặp anh, anh đã làm em thay đổi tất cả. Từ suy nghĩ, quan điểm để rồi em có một quyết định thực sự cho mình về công việc và hôn nhân. Em đã kể anh nghe chuyện của em trong quá khứ, nhưng lại không can đảm kể cho hết, để rồi khi chính anh phát hiện ra thì anh không thể tha thứ cho em được nữa, em trở thành kẻ dối trá và hư hỏng trước kia. Em cứ nghĩ mình không sai, vì từ lúc em gặp anh, thì tâm trí em, con tim em đã dành hết cho anh rồi. Đến bây giờ, ngay cả khi anh xem em là thứ tồi tệ nhất, thậm chí anh không muốn nghe đến tên em nữa, thì tình yêu ấy vẫn nguyên vẹn, và mãi mãi về sau, nó vẫn vẹn nguyên như thế thôi, anh à! Em biết rằng sẽ chẳng bao giờ anh thay đổi suy nghĩ, cho dù em chứng minh cho anh hiểu tình yêu của em đối với anh là vô bờ bến và mãi vĩnh hằng, bởi những gì em đã gây ra cho anh, bởi những tì vết trong quá khứ của em quá sức tưởng tượng với anh. Em chưa bao giờ thấy đau đớn như lúc này, em thật sự đã gục ngã rồi! Em đã bước ra khỏi cuộc đời anh, từ nay em sẽ không làm phiền anh nữa, nhưng nỗi đau của em, làm sao để nó ngủ yên được. Em không thể học, không thể ngủ, bưng chén cơm mà mà lòng lại ức nghẹn lại, 24h của em là thời gian em nghĩ về anh. Mọi người cố gắng động viên, an ủi, nhưng em không thôi day dứt và không thôi nghĩ về anh được. Chắc anh cũng đã hết nghĩ về em và hết buồn vì những gì em đã gây ra, vì với anh, em không xứng đáng để anh phải bận tâm nữa. Giá như em xoá đi cái nick cũ của em ngay khi anh tạo cho em một cái nick mới thì em đâu có mất anh. Tại sao em lại quá xem nhẹ việc đó, em đã không còn để ý đến cái nick cũ của em nữa, chỉ khi nào có bạn bè thật thân thiết em mới nói chuyện. Chị gái nói em bất cẩn và dại dột khi để anh biết, nhưng em nghĩ rằng khi anh muốn biết thì em sẽ không giấu anh. Có thể trước đây em có nhiều người, nhưng bây giờ em chỉ có mình anh thôi, là duy nhất của em, em không cần phải giữ một khoảng trời riêng nào hết, vì em đã xác định em là của anh mãi mãi, anh là tất cả bầu trời của em rồi. Nhưng ông trời không thương em, khéo sắp đặt cho những chuyện quá oái oăm, em tưởng người ta cũng như em, đã quên đi tất cả và để em được sống yên ổn. Nào ngờ. Rồi lại một chuyện hiểu nhầm mà bây giờ em vẫn chưa thể thanh minh nổi cho mình... Em biết nhiều người còn khổ sở hơn em, còn không có một bàn chân để đi, không bao giờ biết đến ánh sáng, nhưng thà là em như thế và em được có một chút tình yêu nơi anh, sẽ còn đỡ đau hơn nỗi đau này... Những cuộc tình trước đây của em lần lượt ra đi không để lại cho em một chút tiếc nuối, bởi lần nào cũng là những cuộc cãi vã và sự ngăm cấm của gia đình. Em đã đánh mất anh thật rồi, H. à. Làm sao em có thể đứng dậy và làm lại từ đầu được đây, khi con tim em đã chết theo anh, lý tưởng của em đã chết theo anh? Hôm nay em làm bài thi, trời ơi 2/3 thời gian em vẫn triền miên trong suy nghĩ... Em đã đọc rất nhiều sách, đến nỗi em nghĩ là em có thể là một bàn tay, một bờ vai cho ai đó tựa khi người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất! Nhưng giờ đây, em cũng không thể tìm được lối thoát cho mình, không như trước đây, em dễ dàng tìm lại thăng bằng và niềm vui cho cuộc sống. Vì em còn thấy cuộc sống có ý nghĩa, còn đáng để sống, và còn nhiều người tốt mà mình chưa gặp, nhiều người đáng để mình yêu và trao gửi cuộc đời. Người ấy em đã tìm thấy, khó khăn lắm em mới có được, em phải đấu tranh giành giật anh với người con gái khác, em vẫn luôn cố gắng giữ niềm tin và xem anh là động lực để em học và phấn đấu, ngay cả khi anh xác định là một người bạn tốt của em, em vẫn thầm lặng yêu anh... Em thực sự được sống hạnh phúc trọn vẹn là người bạn gái của anh nửa tháng, đó sẽ mãi là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời em đó, anh biết không? Giờ đây, em chỉ nuôi một hy vọng, em sẽ chứng minh cho anh hiểu anh đang hiểu nhầm em một chuyện rồi. Anh hãy xem em như một người bạn, em không mong được như chị gái em nhưng là một phần thôi, cũng được rồi... Giấc mơ được dậy sớm ủi cho anh bộ đồ anh đi làm, được nấu cho anh những bữa cơm nóng sốt khi anh đã chán ngán với những xuất cơm văn phòng, vẫn sẽ mãi chỉ là giấc mơ... Và cuối cùng, em muốn nói với anh một điều, em sẽ mãi tôn thờ hình bóng anh trong tim em, cho dù anh có thù hận hay ghét bỏ em đi chăng nữa, cho dù anh không muốn nghe đến tên em nữa... Sẽ mãi yêu anh...

Read more...

Anh nợ em một câu tỏ tình

Anh có biết? Ngày đó, anh chưa kịp tán, người ta đã đổ nhào. Ngày đó, anh chưa kịp tỏ tình, người ta đã chịu hôn anh. Ngày đó, anh choảnh chọe, gia trưởng, ít quan tâm đến người ta. ... Bây giờ, người ta chưa kịp giận, anh cuống quýt làm lành. Bây giờ, người ta chưa kịp khóc, anh đã chực vỗ về. Bây giờ, sáng nào mà chưa được nghe cái giọng nhõng nhẽo reo réo trong điện thoại, anh đã cồn cào không yên. Bây giờ, sự hiện diện của người ta trong cuộc sống anh là một điều hiển nhiên. Vì thế, mà anh đã quên mất, quên mất là vẫn nợ người ta câu tỏ tình. Thế nhưng... Anh có biết, người ta đòi anh tỏ tình là chỉ đòi cho có vậy thôi. Thật ra, sự hiện diện của anh bên cạnh người ta cũng là một sự tỏ tình lớn nhất rồi. Anh có biết? Hôm đầu tiên anh sang xứ người để học, người ta đã sướng run lên thế nào khi nghe được giọng anh không? Anh có biết? Những ngày anh đi học xa là bao ngày người ta đã mất ngủ? Anh có biết? Anh sắp về, người ta hạnh phúc đến nhường nào không? Anh có biết? Cả kiếp này lẫn những kiếp sau người duy nhất trên đời này mà người ta muốn lấy làm chồng là ai không? Hẳn kiếp trước người ta tu dữ lắm, nên kiếp này mới có được anh bên cạnh. Người ta muốn cảm ơn anh vì luôn bên người ta, vì giọng nói dịu dàng, vì những giận hờn vu vơ, vì những cái nắm tay rất chặt như thể không bao giờ chịu buông ra... Cảm ơn anh và cảm ơn đời đã mang anh đến cho em

Read more...

Gửi Anh!

Đêm nay cũng như bao đêm trước em lặng lẽ một mình như chiếc bóng, căn phòng trống trải như càng thêm rộng thênh thang khi ngay trong lòng em mọi suy nghĩ cứ mải mê tới tận một chân trời nào đó, xa lắm… Một mình trong đêm vắng, đối diện với chính lòng mình, có biết bao nỗi niềm cứ ào ạt đổ về, có cảm xúc tưởng chừng đã lãng quên bỗng nhiên sao tự dưng nối gót tìm về. Trong những giây phút thinh lặng quý giá những ký ức ngày xưa cứ ùa về, nhất thời làm em choáng ngợp trong tiềm thức. Biết rằng mọi chuyện đã kết thúc, dù em chia tay anh, nhưng em biết trong trái tim mình, anh vẫn còn tồn tại, hình bóng anh vẫn cứ ngự trị trong từng ngăn xếp trái tim em, đó là sự thật mà em không thể chối bỏ nó. Xin lỗi anh, xin lỗi vì em đã yêu anh… Xin lỗi anh, lời xin lỗi chân thành. Anh đã rời xa em, điều này em đã biết sớm muộn cũng xảy ra nhưng sao em vẫn buồn, vẫn đau khổ. Đã nhiều đêm giật mình thảng thốt nhận ra rằng em không thể mang cho anh hạnh phúc, em cũng suy nghĩ rất nhiều khi nói ra lời chia tay với anh, lòng em lúc đó đau xót lắm, đớn đau như ai bóp con tim mình nghẹt thở. Em biết khi em nói ra thì "hạnh phúc" với em sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có được nữa. Em đã tự đánh mất anh đồng nghĩa với việc em đánh mất đi điều quan trọng và thiêng liêng nhất trong cuộc đời mình. Biết là vậy, nhưng em không thể làm khác hơn. Em phải xa anh…! Khi em viết những dòng này em không biết anh có đọc được nó hay không, nhưng em đang nhớ anh, nhớ rất nhiều “chàng khờ của em”. Nỗi nhớ như vây lấy em, quấn chặt, đau buốt, nhức nhối trong từng nhịp sống. Em vẫn muốn nói rằng em yêu anh rất nhiều, mãi mãi và mãi mãi. Nhớ lắm thương yêu hôm nào… Em không đổ lỗi cho hoàn cảnh hay lý do khách quan nào cả. Em chỉ muốn nói, nói cho hết lòng mình. Em không hề trách anh chuyện gì đâu, vì mỗi lần anh sai, anh không đúng thì em luôn im lặng, bởi lẽ tình yêu em dành cho anh lớn hơn những sự giận hờn kia đó. Nhiều lúc em thấy mọi thứ dường như sụp đổ dưới chân em, em không còn một chút sức lực nào. Cảm giác như giờ em sống chỉ là để tồn tại, vì những người thân xung quanh mình... Em đau khổ, em bi quan, nhưng lúc nào em cũng cứ phải mỉm cười, cứ phải tự dối lòng là mình đang vui. Vâng! Cô đơn, lạnh lẽo đang vây quanh em, em đã yêu anh như chưa bao giờ được yêu, yêu hết mình. Bây giờ, khi anh đã rời xa em, em cũng không oán trách anh điều gì, em chỉ mong anh có một cuộc sống hạnh phúc và bình an. Em vẫn tin vào anh, em nghĩ có một lý do chính đáng nào đó anh mới phải rời xa em. Em vẫn biết, anh mãi mãi không dành cho em, con bé ngốc nghếch trong em rất hiểu điều đó, hiểu một cách xót xa. Vậy mà em từng nuôi những hy vọng mong manh, mơ hồ. Biết đâu một ngày xa xôi nào đó, anh sẽ về bên em, cho em tình cảm dịu dàng, ngọt ngào như ngày xưa đó. Anh à, anh từng là hơi thở của em, là mục tiêu của cuộc đời em, là tất cả đối với em và giờ này tình cảm của em dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn đó, nhưng nó đang được em chôn sâu trong trái tim và em sẽ không bao giờ lấy nó ra nữa, không bao giờ. Vì sao ư? Vì vết thương anh cắt vào trái tim em, mãi mãi không bao giờ lành. Em biết em sẽ yêu một lần nữa trong sự bấp bênh lo sợ, trong cái nhìn e dè và thận trọng vì em sợ đau lắm, đau đến nỗi muốn chết đi. Điều đó đồng nghĩa với việc em sẽ mãi mãi không có hạnh phúc trọn vẹn vì vết sẹo này. Anh yên tâm đi, em hứa với anh em sẽ rời xa anh, sẽ không bao giờ nhắn tin cho anh nữa. Nhưng em không thể quên anh được, em không bao giờ hối hận vì đã yêu anh đâu. Em sẽ không quên được những ngày tháng em đươc ở bên anh. Khi em rời xa anh cũng là lúc em gửi lại anh cả ý chí, nghị lực sống, niềm tin và một trái tim nóng bỏng khát khao thương yêu. Em chỉ mang theo hành trang về anh, những kỷ niệm về chúng ta, một miền ký ức mà chỉ có anh tồn tại. Em biết em đã làm anh tổn thương và rất buồn, em không biết nói gì, chỉ mong anh luôn sống tốt, vững vàng và yên lành trong tâm hồn. Đêm từng đêm em vẫn thao thức mãi, vừa giận mình, ghét mình, căm thù mình, căm ghét xung quanh. Hơn bao giờ hết tâm trí em cứ mong mãi về anh, nhớ anh! Em tin anh sẽ vững vàng trong cuộc sống, có niềm tin và mạnh mẽ để bước tiếp anh nhé. Em yêu anh!

Read more...

Nếu có duyên xin hẹn kiếp sau


Thế là ngày mai em đã là người của người ta thật rồi... Anh đã có người mới còn em sắp theo chồng, vậy mà sao hôm nay em thấy lòng mình nặng trĩu. Không biết có cô dâu sắp cưới nào như em không? Hôm nay em thấy anh vòng tay ôm eo người ấy, không hiểu sao thấy buồn, những cử chỉ ấy ngày xưa chỉ dành cho em. Cũng phải, em là người nói chia tay mà, trước sự ngỡ ngàng của anh... Không một lý do. Ngày ấy tình yêu của em còn non nớt quá, không sâu sắc như tình yêu anh dành cho em. Trẻ con, chỉ một từ đó thôi. Chính vì thế mà đến khi đã biết suy nghĩ chín chắn hơn thì em không thể quay lại mặc dù nhìn vào ánh mắt anh em hiểu rằng tình cảm anh dành cho em vẫn còn nguyên vẹn. Cho đến bây giờ những thứ liên quan đến anh có một chút gì đó liên quan đến em, em nhận ra ngay. Cả cô ấy mọi người cũng nhận xét là có nét giống em. Có lẽ cô ấy sẽ tốt hơn em anh nhỉ, cô ấy sẽ không làm anh đau lòng như em. Cái tôi trong em quá lớn cộng với bản tính tự kiêu bướng bỉnh em đã không nói với anh điều mà em mong muốn. Cứ thế... đôi khi em như muốn nổ tung, muốn tìm gặp anh để nói ra tất cả, để được tựa vào vai anh (điều mà ngày xưa em không hề cảm nhận được), nhưng rồi gặp nhau chỉ là những im lặng, im lặng. Giống như ngày xưa gặp nhau anh chẳng bao giờ nói ra điều anh nghĩ mặc dù qua bạn bè em được biết anh vẽ ra một tương lai rất đẹp cho 2 đứa và anh đang cố gắng để ước mơ thành sự thật. Nhưng tất cả chỉ là qua bạn bè thân của 2 đứa, chưa bao giờ anh nói với em. Có thể đó cũng là lý do em muốn chia tay vì ở bên nhau chỉ toàn im lặng em thấy nhàm chán. Em không biết rằng những khoảnh khắc im lặng bên nhau lại là kỷ niệm em nhớ nhiều đến thế. Bốn năm trôi qua, ngày em chuẩn bị làm đám cưới cũng là ngày em nghe tin anh đã tìm được một nửa của mình. Em thực sự chúc mừng cho anh vì em sợ vết thương ngày xưa em để lại cho anh quá lớn. Chồng sắp cưới của em cũng yêu em thật lòng, đã có lúc tình cảm đi đến thoái trào và em muốn kết thúc, nhưng có thể bây giờ em đã chín chắn hơn, biết nghĩ kỹ hơn trước khi quyết định (không giống như lúc quyết định chia tay anh) và em lại dành cho mình một cơ hội để bây giờ là một kết cục đẹp. Thế mà hôm nay em lại nhớ về anh như thế này đây. Có lẽ đây là lần cuối cùng trước khi về nhà chồng em nói ra những điều chất chứa trong lòng gửi đến anh. Có lẽ chúng mình không có duyên hay em chính là người tự phá vỡ cái duyên ấy. Từ mai em sẽ dành tất cả cho chồng vì em cũng yêu anh ấy. Chúc anh thành công trên bước đường đã chọn và có một gia đình hạnh phúc. Nếu còn duyên xin hẹn kiếp sau...

Read more...

Anh đã hủy hoại lòng tự trọng của em

Anh có biết không mỗi sáng vào văn phòng làm việc điều trước tiên là em lướt qua tin tức trên VnExpress.net sau đó là mục Tâm sự. Em đọc và xem những dòng tâm sự như những mô tả hoàn cảnh giống mình trên đó, cũng lâu rồi, em chỉ xem, theo dõi mà không viết bài cảm nhận nào, em giữ để trong lòng. Và hôm nay, em viết đây "như một lời chia tay" và trút hết những nỗi lòng mình từ bấy lâu nay vì em biết anh cũng đọc mục Tâm sự này. Thế là đã thấm thoát đã 5 năm rồi anh nhỉ, nhưng ngày em chính thức là của anh là tháng 4 năm 2006 anh nhớ không? Không phải kể từ ngày đó mà là ngày bắt đầu em yêu anh, em luôn giữ gìn, hiến dâng cho anh tất cả linh hồn, thể xác, khối óc con tim mình. Mình đã cùng nhau trải qua quãng thời gian suy sụp nhất, em luôn bên cạnh anh, động viên anh, mặc dù không biết tương lai anh sẽ như thế nào, em mặc kệ, vẫn một lòng sắt son chung thủy, đợi chờ. Khoảng thời gian anh rời xa em là một ký ức khủng khiếp nhất trong cuộc đời, chờ đợi anh từng ngày, đếm từng giờ từng phút mong anh trở về. Ông Trời không phụ lòng người tốt, anh đã về bên em trong ngập tràn nước mắt hạnh phúc, và đêm đầu tiên tái ngộ em đã trọn vẹn là của anh. Thời gian thấm thoát em cũng đã 30 tuổi rồi, nửa cuộc đời một con người, công việc anh bắt đầu thuận lợi, quyền uy thế lực ngày càng bành trướng, lắm tiền nhiều bạc, bao nhiêu em xinh đẹp tình nguyện hiến dâng. Em bắt đầu già đi, vì suy nghĩ, vì lo lắng, vì mất ngủ, bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời mình, sẽ ra sao? Bao nhiêu năm tháng bên anh, là bấy nhiêu nghĩa, bấy nhiêu tình, em có bao giờ đòi hỏi anh phải thế này, thế kia, có bao giờ em cho anh một chút danh phận cho mình không? Tất cả chỉ vì em không muốn gây áp lực cho anh, em muốn anh toàn tâm ý cho công việc, em muốn một ngày nào đó anh sẽ tạo ra cho em sự bất ngờ, rằng anh đã cho em một vị trí đặc biệt, một sự danh chính ngôn thuận khi anh và vợ đã thật sự không còn tình yêu nữa. Vậy mà... càng chờ đợi em càng thấy tuyệt vọng thêm thôi, dù gia đình anh đang trên bờ vực nguy hiểm anh cũng chẳng quan tâm gì đến cảm xúc của em. Anh muốn em phải chấp nhận, anh muốn em phải nhắm mắt là kẻ thứ ba sống trong bóng tối suốt đời bên anh. Anh thật tàn nhẫn. Anh là người tài giỏi, thông minh, cả thế giới đều có thể công nhận điều đó mà. Em biết mình chỉ là một hạt cát em dám nào so sánh cùng anh. Nhưng có cần thiết mỗi lần em lên tiếng trước mặt bạn bè anh thì anh quát mắng em, "biết gì mà nói, không biết thì câm miệng lại đi". Những lần đi ăn cùng mọi người cũng vậy, anh chửi em to tiếng trước mọi người, nước mắt em đã phải chan cơm mà ăn vì tủi, vì buồn. Em mắc cỡ với bạn bè anh, em nhục nhã với họ, người ta đã xem thường em mà anh còn cố tình hành động như vậy sao? Em biết anh đang cố cho bạn bè anh thấy rằng em là đứa dở hơi, em không thể nào xứng đáng với anh. Anh cố tình sỉ vả em, để càng hạ thấp em trước họ, lúc giận lên anh chửi em là con đĩ, là thứ mất dạy, là thứ không biết điều. Vì em mà anh xem thường cả gia đình em, anh sợ gia đình em xúi giục em lợi dụng anh phải không? Anh lúc nào cũng nghĩ em đến với anh là để lợi dụng anh thôi, mà anh có nhớ rằng lúc em đến với anh là lúc anh đang phá sản, khủng hoảng về mọi thứ hay sao? Nhà em nghèo, nên khi anh đã dư giả, anh chủ động cho tiền em giúp đỡ gia đình, em đã nhận, nhưng em không nghĩ rằng, chình vì những đồng tiền đó mà anh đã xem thường em. Anh đã mất hết sự tự trọng dành cho em rồi, anh xem thường em mà. Sau mỗi lần anh xúc phạm em, dùng những lời nặng nề nhất dành cho em, anh lại ngọt ngào, mua thứ này thứ kia, nấu món này món kia cho em ăn, lúc anh vui anh nồng nhiệt, lúc anh không vui anh lạnh như băng, anh cáu gắt, xua đuổi em. Trong khi em một lòng chung thủy thì anh lại tự do lăng nhăng với nhiều người khác, anh ngang nhiên ngủ với người khác ngay trên giường mình, dù ngồi cạnh em anh vẫn cần một cô gái beer ôm bên cạnh chăm sóc anh. Em không được quyền nói những điều như thế, vì anh luôn chạy tội, anh bảo say quá anh không nhớ, hoặc là chuyện bình thường... Bao nhiêu nỗi buồn em chất chứa chịu đựng một mình, bạn bè anh luôn ủng hộ anh, bênh vực anh, họ bảo anh hãy chia tay em đi, vì em không xứng đáng. Anh cũng đã đồng ý và bảo rằng "dù sao thì nó cũng chưa làm gì có lỗi với mình, mình cũng chưa thấy nó cặp với thằng nào khác, nếu bắt được một lần là anh chia tay nó liền". Rồi có lần, bạn anh bảo cho em một số tiền thay vì đem tiền đó mua nhà cho em ở (số tiền khá lớn) xem như là kết thúc tất cả, không ai nợ ai. Trời ạ, sao bọn anh lại có thể nghĩ ra điều tàn nhẫn như vậy chứ, nếu không còn yêu em anh cứ sẵn sàng lên tiếng em chấp nhận hết mà, em từng nói như thế mà. Em cũng sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, em không nhận lấy của anh bất cứ thứ gì đâu anh a. Chính vì vậy, bạn bè anh luôn ủng hộ anh với những mối quan hệ bên ngoài dù họ thừa biết em yêu anh như thế nào và mối quan hệ của mình ra sao, và đã trải qua những sóng gió gì, em cảm thấy bất lực quá, cô độc và không một ai có thể hiểu và chia sẻ với mình nỗi đau này. Rồi một chị bạn (vợ bạn thân anh) đã nói với em rằng: Dù sao em cũng là người đến sau, là người thứ ba, nên em sai hoàn toàn... Ý chị ta bảo rằng nếu giờ đây anh bỏ em thì em cũng không có quyền gì trách hờn anh, vì đó là do em tình nguyện đến với anh mà, huống chi anh sắp chuyển công tác đi xa rồi... Từng câu nói của chị như dao cứa nát tim em, đau đớn, tủi nhục... Nếu tiếp tục hoàn cảnh này em không biết mình có sống nổi hay không, mỗi lần buồn anh là em muốn chết, muốn ra đi một nơi nào đó thật xa, muốn vĩnh viễn không nhìn thấy anh nữa. Em tự hành hạ hủy hoại mình, nên em rất sợ, nếu một ngày nào đó anh tiếp tục phản bội chắc em không sống nổi vì đau đớn. Vì anh luôn bảo, nếu em đừng làm gì anh buồn thì anh sẽ không cặp với ai khác, nhưng hỡi ơi làm sao em biết khi nào anh vui anh buồn, chẳng lẽ anh vui vẻ với người khác mà em cũng không được buồn hay sao? Em thấy mình lạc lõng quá, như một kẻ vô hình, thừa thãi đối với anh, nếu không cho em niềm hy vọng thì anh cũng đừng nên cướp đi niềm tin của em vào cuộc sống này chứ! Rồi ngày mai đây cuộc đời em sẽ ra sao nếu sống như thế này mãi hả anh? Giờ em chỉ muốn có ai đó đưa em rời khỏi nơi này, đến một nơi thật xa, xa khỏi Việt Nam này, để em không còn cơ hội quay lại với anh, để em không còn nghe những lời hứa hẹn ngọt ngào của anh nữa. Em chỉ cần ai đó đưa em đi, em sẽ làm bất cứ công việc gì dù nặng nhọc vất vả để trả nợ cho họ. Sống như thế này em không biết mình có còn là con người không nữa. Vì em không được đối xử, tôn trọng như một con người nữa. Em thề với lòng mình, nửa cuộc đời còn lại em thuộc về một người đàn ông khác, người đó không phải là anh nữa, anh không xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của em

Read more...

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2009

CHUONG TRINH " VE NGUON" 23-24-25/11/2009





Read more...

CHUONG TRINH Y.FUKUMURA 29/11/2009


Read more...

BIT 20 NAUY 22/23-10-2009




Read more...

HOA NHAC GIAO LUU " NHAT - VIET" 14/07/2009



Read more...

CHUUONG TRINH PIANO KIM NGAN 05/08/2009



Read more...

CHUONG TRINH SINGAPORE 18/04/2009




Read more...

HINH ANH GIAO LUU - BIEU DIEN 2009





















Read more...

Happy birthday Contrabassoon


Read more...

Bassoon is the best instruments...hehe


Read more...

Nhạc Viện TP.HCM 112 Nguyễn Du-Q.1-TP.HCM


  Một trong 2 trung tâm đào tạo về âm nhạc hàng đầu của Việt Nam. Nhạc viện TP. HCM có truyền thống hơn 50 năm hoạt động và không ngừng phát triển.
Năm 1956, trường được thành lập lấy tên là Trơờng Quốc Gia Âm Nhạc & Kịch nghệ Sài Gòn. Năm 1981, được đổi tên thành Nhạc viện TP.HCM. Đến nay, trường đã có hơn 50 chuyên ngành đào tạo về Sáng tác, Lý luận, Chỉ huy, Sư phạm và Biểu diễn nhạc khí, thanh nhạc, lý thuyết âm nhạc… với các hệ từ THCN đến Đại học, Cao học.... cùng các khóa học ngắn hạn đến dài hạn. Nhạc viện còn ảm nhiệm công tác đào tạo Cử nhân Sư phạm âm nhạc phổ thông cho các tỉnh từ Quảng Bình trở vào là nơi thực hiện những hoạt động sáng tác, biểu diễn, nghiên cứu khoa học âm nhạc, giao lưu quốc tế… cho Thành phố Hồ Chí Minh và khu vực phía Nam.

Read more...

HEHE

Read more...

super mario bassoon


Read more...

hinh anh bieu dien


Read more...

hinh anh bieu dien


Read more...

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009












Read more...

  © Blogger templates ProBlogger Template by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP