Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Anh nợ em một câu tỏ tình

Anh có biết? Ngày đó, anh chưa kịp tán, người ta đã đổ nhào. Ngày đó, anh chưa kịp tỏ tình, người ta đã chịu hôn anh. Ngày đó, anh choảnh chọe, gia trưởng, ít quan tâm đến người ta. ... Bây giờ, người ta chưa kịp giận, anh cuống quýt làm lành. Bây giờ, người ta chưa kịp khóc, anh đã chực vỗ về. Bây giờ, sáng nào mà chưa được nghe cái giọng nhõng nhẽo reo réo trong điện thoại, anh đã cồn cào không yên. Bây giờ, sự hiện diện của người ta trong cuộc sống anh là một điều hiển nhiên. Vì thế, mà anh đã quên mất, quên mất là vẫn nợ người ta câu tỏ tình. Thế nhưng... Anh có biết, người ta đòi anh tỏ tình là chỉ đòi cho có vậy thôi. Thật ra, sự hiện diện của anh bên cạnh người ta cũng là một sự tỏ tình lớn nhất rồi. Anh có biết? Hôm đầu tiên anh sang xứ người để học, người ta đã sướng run lên thế nào khi nghe được giọng anh không? Anh có biết? Những ngày anh đi học xa là bao ngày người ta đã mất ngủ? Anh có biết? Anh sắp về, người ta hạnh phúc đến nhường nào không? Anh có biết? Cả kiếp này lẫn những kiếp sau người duy nhất trên đời này mà người ta muốn lấy làm chồng là ai không? Hẳn kiếp trước người ta tu dữ lắm, nên kiếp này mới có được anh bên cạnh. Người ta muốn cảm ơn anh vì luôn bên người ta, vì giọng nói dịu dàng, vì những giận hờn vu vơ, vì những cái nắm tay rất chặt như thể không bao giờ chịu buông ra... Cảm ơn anh và cảm ơn đời đã mang anh đến cho em

0 nhận xét:

  © Blogger templates ProBlogger Template by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP