Anh đã hủy hoại lòng tự trọng của em
Anh có biết không mỗi sáng vào văn phòng làm việc điều trước tiên là em lướt qua tin tức trên VnExpress.net sau đó là mục Tâm sự. Em đọc và xem những dòng tâm sự như những mô tả hoàn cảnh giống mình trên đó, cũng lâu rồi, em chỉ xem, theo dõi mà không viết bài cảm nhận nào, em giữ để trong lòng. Và hôm nay, em viết đây "như một lời chia tay" và trút hết những nỗi lòng mình từ bấy lâu nay vì em biết anh cũng đọc mục Tâm sự này. Thế là đã thấm thoát đã 5 năm rồi anh nhỉ, nhưng ngày em chính thức là của anh là tháng 4 năm 2006 anh nhớ không? Không phải kể từ ngày đó mà là ngày bắt đầu em yêu anh, em luôn giữ gìn, hiến dâng cho anh tất cả linh hồn, thể xác, khối óc con tim mình. Mình đã cùng nhau trải qua quãng thời gian suy sụp nhất, em luôn bên cạnh anh, động viên anh, mặc dù không biết tương lai anh sẽ như thế nào, em mặc kệ, vẫn một lòng sắt son chung thủy, đợi chờ. Khoảng thời gian anh rời xa em là một ký ức khủng khiếp nhất trong cuộc đời, chờ đợi anh từng ngày, đếm từng giờ từng phút mong anh trở về. Ông Trời không phụ lòng người tốt, anh đã về bên em trong ngập tràn nước mắt hạnh phúc, và đêm đầu tiên tái ngộ em đã trọn vẹn là của anh. Thời gian thấm thoát em cũng đã 30 tuổi rồi, nửa cuộc đời một con người, công việc anh bắt đầu thuận lợi, quyền uy thế lực ngày càng bành trướng, lắm tiền nhiều bạc, bao nhiêu em xinh đẹp tình nguyện hiến dâng. Em bắt đầu già đi, vì suy nghĩ, vì lo lắng, vì mất ngủ, bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời mình, sẽ ra sao? Bao nhiêu năm tháng bên anh, là bấy nhiêu nghĩa, bấy nhiêu tình, em có bao giờ đòi hỏi anh phải thế này, thế kia, có bao giờ em cho anh một chút danh phận cho mình không? Tất cả chỉ vì em không muốn gây áp lực cho anh, em muốn anh toàn tâm ý cho công việc, em muốn một ngày nào đó anh sẽ tạo ra cho em sự bất ngờ, rằng anh đã cho em một vị trí đặc biệt, một sự danh chính ngôn thuận khi anh và vợ đã thật sự không còn tình yêu nữa. Vậy mà... càng chờ đợi em càng thấy tuyệt vọng thêm thôi, dù gia đình anh đang trên bờ vực nguy hiểm anh cũng chẳng quan tâm gì đến cảm xúc của em. Anh muốn em phải chấp nhận, anh muốn em phải nhắm mắt là kẻ thứ ba sống trong bóng tối suốt đời bên anh. Anh thật tàn nhẫn. Anh là người tài giỏi, thông minh, cả thế giới đều có thể công nhận điều đó mà. Em biết mình chỉ là một hạt cát em dám nào so sánh cùng anh. Nhưng có cần thiết mỗi lần em lên tiếng trước mặt bạn bè anh thì anh quát mắng em, "biết gì mà nói, không biết thì câm miệng lại đi". Những lần đi ăn cùng mọi người cũng vậy, anh chửi em to tiếng trước mọi người, nước mắt em đã phải chan cơm mà ăn vì tủi, vì buồn. Em mắc cỡ với bạn bè anh, em nhục nhã với họ, người ta đã xem thường em mà anh còn cố tình hành động như vậy sao? Em biết anh đang cố cho bạn bè anh thấy rằng em là đứa dở hơi, em không thể nào xứng đáng với anh. Anh cố tình sỉ vả em, để càng hạ thấp em trước họ, lúc giận lên anh chửi em là con đĩ, là thứ mất dạy, là thứ không biết điều. Vì em mà anh xem thường cả gia đình em, anh sợ gia đình em xúi giục em lợi dụng anh phải không? Anh lúc nào cũng nghĩ em đến với anh là để lợi dụng anh thôi, mà anh có nhớ rằng lúc em đến với anh là lúc anh đang phá sản, khủng hoảng về mọi thứ hay sao? Nhà em nghèo, nên khi anh đã dư giả, anh chủ động cho tiền em giúp đỡ gia đình, em đã nhận, nhưng em không nghĩ rằng, chình vì những đồng tiền đó mà anh đã xem thường em. Anh đã mất hết sự tự trọng dành cho em rồi, anh xem thường em mà. Sau mỗi lần anh xúc phạm em, dùng những lời nặng nề nhất dành cho em, anh lại ngọt ngào, mua thứ này thứ kia, nấu món này món kia cho em ăn, lúc anh vui anh nồng nhiệt, lúc anh không vui anh lạnh như băng, anh cáu gắt, xua đuổi em. Trong khi em một lòng chung thủy thì anh lại tự do lăng nhăng với nhiều người khác, anh ngang nhiên ngủ với người khác ngay trên giường mình, dù ngồi cạnh em anh vẫn cần một cô gái beer ôm bên cạnh chăm sóc anh. Em không được quyền nói những điều như thế, vì anh luôn chạy tội, anh bảo say quá anh không nhớ, hoặc là chuyện bình thường... Bao nhiêu nỗi buồn em chất chứa chịu đựng một mình, bạn bè anh luôn ủng hộ anh, bênh vực anh, họ bảo anh hãy chia tay em đi, vì em không xứng đáng. Anh cũng đã đồng ý và bảo rằng "dù sao thì nó cũng chưa làm gì có lỗi với mình, mình cũng chưa thấy nó cặp với thằng nào khác, nếu bắt được một lần là anh chia tay nó liền". Rồi có lần, bạn anh bảo cho em một số tiền thay vì đem tiền đó mua nhà cho em ở (số tiền khá lớn) xem như là kết thúc tất cả, không ai nợ ai. Trời ạ, sao bọn anh lại có thể nghĩ ra điều tàn nhẫn như vậy chứ, nếu không còn yêu em anh cứ sẵn sàng lên tiếng em chấp nhận hết mà, em từng nói như thế mà. Em cũng sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, em không nhận lấy của anh bất cứ thứ gì đâu anh a. Chính vì vậy, bạn bè anh luôn ủng hộ anh với những mối quan hệ bên ngoài dù họ thừa biết em yêu anh như thế nào và mối quan hệ của mình ra sao, và đã trải qua những sóng gió gì, em cảm thấy bất lực quá, cô độc và không một ai có thể hiểu và chia sẻ với mình nỗi đau này. Rồi một chị bạn (vợ bạn thân anh) đã nói với em rằng: Dù sao em cũng là người đến sau, là người thứ ba, nên em sai hoàn toàn... Ý chị ta bảo rằng nếu giờ đây anh bỏ em thì em cũng không có quyền gì trách hờn anh, vì đó là do em tình nguyện đến với anh mà, huống chi anh sắp chuyển công tác đi xa rồi... Từng câu nói của chị như dao cứa nát tim em, đau đớn, tủi nhục... Nếu tiếp tục hoàn cảnh này em không biết mình có sống nổi hay không, mỗi lần buồn anh là em muốn chết, muốn ra đi một nơi nào đó thật xa, muốn vĩnh viễn không nhìn thấy anh nữa. Em tự hành hạ hủy hoại mình, nên em rất sợ, nếu một ngày nào đó anh tiếp tục phản bội chắc em không sống nổi vì đau đớn. Vì anh luôn bảo, nếu em đừng làm gì anh buồn thì anh sẽ không cặp với ai khác, nhưng hỡi ơi làm sao em biết khi nào anh vui anh buồn, chẳng lẽ anh vui vẻ với người khác mà em cũng không được buồn hay sao? Em thấy mình lạc lõng quá, như một kẻ vô hình, thừa thãi đối với anh, nếu không cho em niềm hy vọng thì anh cũng đừng nên cướp đi niềm tin của em vào cuộc sống này chứ! Rồi ngày mai đây cuộc đời em sẽ ra sao nếu sống như thế này mãi hả anh? Giờ em chỉ muốn có ai đó đưa em rời khỏi nơi này, đến một nơi thật xa, xa khỏi Việt Nam này, để em không còn cơ hội quay lại với anh, để em không còn nghe những lời hứa hẹn ngọt ngào của anh nữa. Em chỉ cần ai đó đưa em đi, em sẽ làm bất cứ công việc gì dù nặng nhọc vất vả để trả nợ cho họ. Sống như thế này em không biết mình có còn là con người không nữa. Vì em không được đối xử, tôn trọng như một con người nữa. Em thề với lòng mình, nửa cuộc đời còn lại em thuộc về một người đàn ông khác, người đó không phải là anh nữa, anh không xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của em
0 nhận xét:
Đăng nhận xét